cưng chiều ngươi không đủ
Truyện Cưng chiều ngươi không đủ - Thiên Phật Nhân. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại.
Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi - Chương 798 (799) "Bảo bối?". Quý như yên bị nó nói khơi dậy hứng thú, lập tức lại hỏi, "Ngươi biết hưng dương sườn núi có thứ gì không?". "Ngươi ngu ngốc, ta liền không biết, cho nên mới hỏi ngươi a.".
Chương 3: Cưng chiều ngươi Chương 4: Mộng đẹp Chương 5: Xuất môn Y hận phòng chứa củi, hận ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hận tính cách như mì vắt, hận phụ thân từ lúc mẫu thân chết là coi y như vải rách, hận nhất, chính là Tống Ca giả nhân giả nghĩa.
Cưng Chiều Ngươi Không Đủ. 7.5/10. 9.6K. Tác giả: Thiên Phật Nhân. Thể loại: Đam Mỹ. Nguồn: Trạng thái: Full. Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi: "Thật, thật vậy sao?
Lưu Diệu Văn cụp mắt, chậm rãi nói: "Rõ ràng cả hai đều yêu nhau, chỉ cách nhau một tầng ngăn cách mỏng manh… Vậy mà, chẳng ai đủ can đảm xé rách nó…" "Em hối hận lắm". Nước mắt Lưu Diệu Văn không kìm nổi tuôn ra. Lưu Diệu Văn ngừng nói, đèn phòng cấp cứu tắt.
mimpi ketemu orang tua yang sudah meninggal togel 4d. Ebook Cưng Chiều Ngươi Không Đủ của tác giả Thiên Phật NhânY Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi“Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?”“Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen,tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn,đứng lên lạnh nhạt nói.“Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?”
Phiên ngoại Tên của Y Nhi 1 Y Nhi nguyên cũng là một tiểu thiếu gia được sủng ái! Vương phu nhân qua đời vừa qua khỏi nửa năm, Y lão gia trong lòng thương nhớ thê tử, đối với đứa con độc nhất cũng yêu thương chăm sóc. Mặc dù sau đó lại nghênh tiến Vi thị, cũng lại có thêm một đứa con, nhưng không vì thế mà bỏ mặc Y Nhi. Đến khi Y Nhi gần một tuổi, mọi người mới dần dần phát hiện đôi mắt Y Nhi không nhìn thấy. Vi thị châm chọc khiêu khích, luôn miệng nói đó chính là báo ứng. Y lão gia bị nói trong lòng bất an, lại cho là Y Nhi như thế nếu để người khác biết sẽ làm mất mặt của hắn, liền lệnh bà vú đem Y Nhi ôm đi ra ngoài ném, chính mình tung tin ra là Y Nhi chết non. Bà vú đau lòng thiếu gia đáng thương, đưa hắn trộm giấu đến sài phòng ngoài hậu viện hoang phế. Y Nhi đối ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả, rất ngoan ngoãn ăn ngủ ngủ ăn, nhưng lại không có bị người phát hiện, lặng lẽ còn sống ở trong Y phủ. Y Nhi sau khi hơn một tuổi chậm rãi học được khóc nháo. Bởi vì cả ngày không người để ý tới, chỉ có một mình bị giam ở sài phòng lạnh như băng, nhìn không thấy lại nghe không đến thanh âm, vô cùng lo sợ nên thường gào khóc thật lớn, thế nhưng cho dù khóc đến khan cả tiếng cũng không có người để ý tới. Cho đến khi bà vú mang đồ ăn đến, Y Nhi liền ngừng khóc, thút thít xoa đôi mắt sưng đỏ, vưon hai tay nhỏ bé muốn có người ôm hắn. Tân phu nhân đối bà vú từng hầu hạ Vương phu nhân rất có thành kiến, bà vú không dám ở lâu, chỉ muốn uy Y Nhi ăn tốt liền muốn ly khai. Y Nhi cầm lấy tay áo bà vú, lại bắt đầu khóc. Như thế vài lần, hống cũng hống không được. Bà vú lo sợ tiếng khóc của tiểu thiếu gia sẽ làm cho người khác phát hiện mà tìm tới, nên đành phải nhẫn tâm đem tay chân hắn trói chặt, dùng mảnh vải ngăn chặn miệng của hắn, làm cho hắn không động đậy được, lại phát không ra tiếng mới an tâm rời đi. Thà rằng tiểu thiếu gia chịu tội một chút còn tốt hơn là bị phát hiện. Vị tân phu nhân kia. . . . . . Không phải là người rộng lượng. Nếu là khi đó là do tân phu nhân xử lý chắc thiếu gia cũng không được đem giao cho nàng đem ném, nghĩ lại cũng là một sự may mắn. Bà vú nghĩ như vậy, cũng bất chấp tiểu thiếu gia khóc đến nỗi đôi mắt đều sưng đỏ không mở ra được, mỗi ngày cột lấy hắn. Lúc đầu còn có thể buông ra tiểu thiếu gia làm cho hắn hoạt động một chút, khóc thành tiếng thật còn không có quan hệ, tiểu thiếu gia khóc lâu lắm, đến khi lấy khăn ra khỏi miệng của hắn cũng chỉ có thể khóc thút thít. Thế nhưng hắn vẫn ôm lấy chân bà vú, dùng đồ ăn hống hắn thế nào cũng không chịu buông tay. Bà vú bị phân công việc rất nhiều so với trước đây, đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi đến uy tiểu thiếu gia, còn tốt hơn không dễ dàng hống hắn ăn, lại bị hắn quấn quít lấy không buông, thời gian liền qua hồi lâu. Bà vú trong lòng sốt ruột, sợ tân phu nhân lại tìm nàng phiền toái. Về sau uy tiểu thiếu gia liền không hề buông ra tay chân hắn, chỉ cởi bỏ mảnh vải nơi miệng hắn uy thực. Lúc đầu Y Nhi còn có thể nháo, cáu kỉnh khóc không ăn. Bà vú thật sự không thời gian hống hắn, có đôi khi liền tùy ý hướng miệng hắn đúc lấy đúc để vài hớp liền chạy về làm việc. Tân phu nhân càng ngày càng được sủng ái, tính tình càng ngày càng quá quắt, hạ nhân hằng ngày cũng không sống khá giả, bà vú không dám có một chút sai lầm. Có đôi khi bận tối mắt tối mũi cũng quên cấp tiểu thiếu gia uy cơm, Y Nhi đói bụng đến đáng thương, lúc sau bà vú uy cái gì liền chạy nhanh ăn, không dám cáu kỉnh. Cứ như vậy bị trói đến ba tuổi. Y Nhi không biết vì cái gì chính mình không động đậy, lại thói quen không phát ra tiếng vang. Ngoan ngoãn nuốt xuống đồ ăn bà vú đút cho, sau đó miệng lại bị nhét vải khăn, Y Nhi liền đóng mắt lui ở trong góc nghe tiếng bước chân đi xa. Thói quen bất động không nói lời nào, đến khi bà vú cởi dây thừng trói tay chân Y Nhi ra, Y Nhi cũng không động, tiểu hài tử đến tuổi này đã muốn chạy nháo khắp nơi, Y Nhi còn đứng chưa vững, cũng không có học được nói chuyện. 2 Bà vú mỗi khi nhìn đại thiếu gia nhỏ gầy rồi nghĩ đến Nhị thiếu gia trong phủ được sủng ái ăn ngon ngủ kĩ béo vù vù, đau lòng rơi lệ. Chỉ không ngừng nhắc tới “Thiếu gia thật đáng thương, thiếu gia thật đáng thương.” Bà vú kiến thức kém, không biết cách dạy Y Nhi nói chuyện, mỗi lần cấp Y Nhi đưa cơm cứ luôn miệng tục tục cằn nhằn, kể lể về thời gian trước đây theo hầu hạ Y phu nhân ôn nhu đã qua đời cho đến khi cùng trượng phu ở lại Y phủ làm người hầu kẻ hạ ra sao, nói xong liền gào khan vài tiếng, nói chính mình mệnh khổ. Y Nhi giương miệng, a vài tiếng, không học được gì. Bà vú không nói lời nào, chỉ cảm thấy tiểu thiếu gia cứ im lặng như thế cũng bớt lo. Cứ như vậy mãi cho đến năm tuổi. Y Nhi nhìn không thấy, lại không ai dạy hắn, đi đường đều đi không tốt, vẫn là không nói. Bà vú dần dần tuổi già, động tác càng ngày càng chậm chạp, Y phu nhân xem nàng lại không vừa mắt. Bà vú toàn gia đều là hạ nhân ở Y phủ, sợ Y phu nhân vì ghét bỏ mà đuổi nàng đi, cho nên không dám ở chỗ Y Nhi mà lãng phí thời gian, đều là vội vàng mang theo cơm cùng đồ ăn thừa nhét vào trong tay Y Nhi liền chạy vụt đi. Trong một thời gian rất dài đã không cùng Y Nhi nói chuyện, thế là Y Nhi càng ngày càng trầm tịch. Ngày đó, Y Nhi nghe được tiếng bước chân. Thanh âm bước đi rất nhẹ nhàng, không giống với cước bộ vội vàng của bà vú. Y Nhi nằm úp sấp trên tấm ván gỗ ghé tai vào tường nghe. Y Nhi cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tiếng bước chân nào khác ngoài của bà vú ra. Có tiếng cười rất vui vẻ “Ha ha ha ha” vọng lại. Y Nhi hồi hộp dõng tai nghe. Y Nhi cũng chưa từng nghe qua loại thanh âm này. Đột nhiên “xoạt” một tiếng, thanh âm kia “a” một chút, đột nhiên liền oa oa khóc lớn lên. Y Nhi sợ tới mức lui thành một đoàn. Không, không liên quan đến Y Nhi. Không phải Y Nhi khóc, không thể trói Y Nhi lại! Lại có tiếng bước chân khác vọng tới, Y Nhi lui đến góc sáng sủa che miệng lại không dám thở mạnh. Chớ sợ chớ sợ, có, có người tiến vào Y Nhi liền cười, không phải Y Nhi khóc, Y Nhi không có tranh cãi. “Bảo nhi, làm sao vậy?” Thanh âm kia vẫn còn khóc, rõ ràng nghe được tiếng bước chân đã tới, nhưng mà tiếng khóc vẫn không bị ngăn chặn lại. Chưa từng nghe qua một thanh âm ôn nhu đến vậy “Bảo nhi ngoan, không khóc a, ngươi mà khóc mẹ sẽ đau lòng lắm đấy.” Thanh âm khóc càng thêm lớn, một bên khóc một bên kêu lên rất to “Mẫu thân, mẫu thân, ta đau quá.” “Bảo nhi ngoan, đau chỗ nào? Mẫu thân xoa bóp cho ngươi, còn đau không?” “Còn đau.” “Bảo nhi ngoan không khóc, mẫu thân sẽ kêu đại phu tới giúp Bảo nhi bôi thuốc, bôi thuốc sẽ không đau nữa.” “Ta không chịu, ta muốn ăn hoa quế cao, ăn hoa quế cao ta sẽ không khóc.” Thanh âm ngừng khóc, lớn tiếng kêu, tiếng bước chân lại bính bính bính rất lớn. Y Nhi sợ hãi. Nhưng mà người được kêu là mẫu thân cũng không có tức giận, dùng giọng nói thật ôn hòa nói “Hảo hảo, chỉ cần Bảo nhi cao hứng, muốn ăn cái gì đều được.” “Oa, mẫu thân tốt nhất .” “Biết là tốt rồi. Ta là mẫu thân của ngươi, không tốt với ngươi thì tốt với ai đây. “Ha ha, mẫu thân mẫu thân, Bảo nhi không muốn đi đường.” “Ai, mẫu thân ôm ngươi. Hải, thực trầm, Bảo nhi của ta, tiểu tổ tông của ta a ────” Tiếng bước chân biến thành chỉ còn là của một người, ha ha cười đi ngày một xa. Y Nhi vẫn còn dán tai trên tường, cách tấm ván gỗ mỏng manh, nghiêng lỗ tai nghe, cho đến khi rốt cuộc không còn nghe được thanh âm gì. Y Nhi ngây ngốc ngồi thật lâu, bà vú đến đây cũng chưa phát hiện. Bà vú cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay Y thiếu gia nghe được thanh âm của nàng cũng hoàn toàn không phản ứng, thân thể ngồi chồm hỗm tựa vào trên tường, miệng lẩm nhẩm tựa hồ đang cố nhớ kỹ cái gì đó. “Thiếu gia? Y thiếu gia?” Bà vú tới gần, Y thiếu gia không phải là bị bệnh đó chứ? Y Nhi nghe vậy ngẩng đầu, há mồm nho nhỏ nói một tiếng. “Cái gì?” Bà vú không có nghe được. Y Nhi cắn môi dưới, thần tình khẩn trương, ngón tay cầm lấy góc áo, mang theo âm rung, thật cẩn thận kêu “Mẫu. . . . . . Thân. . . . . .” Y Nhi học được từ thứ nhất kể từ khi sinh ra, đó là mẫu thân. 3 Bà vú nghe được Y Nhi kêu to, đầu tiên là đau buồn nói”Ta không phải mẫu thân của ngươi . . . . . .” Lại bỗng nhiên che lấy miệng Y Nhi hoảng sợ nói “Y thiếu gia, ngài khả ngàn vạn lần không được nói chuyện a, nếu để cho phu nhân nghe thấy sẽ rất nguy hiểm.” Bà vú đem cơm thừa đã nguội lạnh nhét vào trên tay Y Nhi, trước khi ra cửa lại dặn dò “Thiếu gia ngàn vạn lần không được nói đó.” Y Nhi đang cầm bát cơm ngơ ngác ngồi, cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt đang chực chờ rơi xuống. Nháy mắt mấy cái, cuối cùng nhịn không được, chỉ có thể vùi đầu nhỏ giọng nức nở. Y Nhi chưa lần nào tái nói chuyện nữa, bà vú lại không để ý nhiều đến, vẫn ngày ngày đến rồi chạy đi vội vàng. Y Nhi mỗi ngày đều ghé vào tấm ván gỗ trên tường, ngóng trông có thể nghe được tiếng nói chuyện thật ôn nhu của “Mẫu thân”. Vội vàng tới rồi mùa đông. Tuyết rơi rất lớn, chẳng mấy chốc đã cao ngang mắt cá chân. Bà vú số lần tới càng lúc càng ít, chỉ chuẩn bị một giỏ thực phẩm đặt ở bên cạnh Y Nhi, để khi đói bụng Y NHi có thể tự mình lấy ăn, không phải đi ra ngoài, bên ngoài đang vô cùng rét lạnh. Y Nhi không dám kêu lên tiếng nào, chờ đồ ăn cũng không thấy bà vú mang tới. Y Nhi dinh dưỡng không đầy đủ nên thân mình thật sự không thể vì hắn cung cấp nhiệt lượng thiết yếu. Vừa đến mùa đông, thân mình nho nhỏ liền bị đông lạnh đến tràn đầy tổn thương do giá rét. Bà vú trộm lấy một cái chăn bông cũ của hạ nhân trong phủ ném cho Y Nhi, trong ba tầng ngoại ba tầng, phía dưới còn lót hai đệm giường nhỏ, kết thành một cái túi ngủ thật dày để cho Y Nhi tránh ở bên trong sưởi ấm. Nhưng mà sài phòng tứ phía thông gió, mang theo bông tuyết, gió lạnh không ngừng quán tiến vào, ở trên chăn bông đóng băng thành một tầng sương mỏng. Chăn bông bỗng biến thành lạnh như một khối băng. Y Nhi run run thân thủ đụng đến cái giỏ trúc, đem cái giỏ lạnh như băng cũng kéo vào chăn bông, rồi đem chăn bông phong kín tận lực không cho gió quán tiến vào. Thật cẩn thận cuộn mình ở trên đệm lạnh như băng, bàn tay lại sờ soạng trong giỏ trúc, cầm lấy nắm cơm đã đông cứng lạnh lẽo ăn vài hớp, liền nhắm chặt mắt run rẩy thân thể, liều mạng dỗ cho chính mình phải mau ngủ nhanh một chút. Mơ mơ màng màng ngủ, cuối cùng không – cảm giác rét lạnh. Vẫn ngủ vẫn ngủ, đói bụng đến chịu không được mới miễn cưỡng ăn vài hớp, sau đó tiếp tục ngủ, chỉ ngóng trông thời điểm tỉnh ngủ sẽ không lạnh. Trong lúc ngủ mơ nghe được rầm rầm một tiếng nổ, trên người đột nhiên bị vật nặng ngăn chặn. Nhờ có chăn bông thật dày nên không cảm giác được đau, nhưng mà lại không thể động. Y Nhi thật sợ hãi, nghĩ phải ngoan, cứng rắn chịu đựng không dám làm cho mình kêu lên một tiếng rên. Tuyết đọng thật dày bên ngoài rốt cuộc làm cho sài phòng chóng đỡ không nổi mà sụp đổ. May mắn Y Nhi ngủ ở trong góc mới không bị tấm ván gỗ ngã xuống tổn thương. Nhưng một mảng tuyết lớn sàn sạt theo sài phòng tuôn xuống, đem Y Nhi toàn bộ chôn ở trong tuyết. Y Nhi vẫn chờ bà vú đến giúp, chính là đột nhiên không thở nổi, giương miệng liều mạng hút khí, nhưng mà vẫn khó thở quá. Giãy giụa làm cho chăn bông trên người lộ ra một góc, tuyết lạnh cứ thế mà quán tiến rơi vào, chôn hết nửa người Y Nhi. Y Nhi suy nghĩ phải chui ra bên ngoài, vừa cử động, tuyết lại tràn vào nhiều hơn khi khe hở được mở rộng, trong nháy mắt lại đưa hắn chôn vùi vào trong tuyết. Y Nhi bị giữ chặt, chỉ có thể miễn cưỡng dùng bàn tay nhỏ bé đã bị cái lạnh làm cho đỏ bừng mò mẫm chung quanh, rồi bắt lấy được một tấm ván gỗ bên ngoài nghĩ muốn đi ra ngoài, chân dường như bị cái gì đó ngăn chặn, tiến không được, nửa người đã bị chôn ở trong tuyết, không thể động đậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Nhi bị cuồng phong đánh vào làm cho đau buốt, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lấy tấm ván gỗ không để cho mình bị tuyết chôn hết cả người, tơ máu từ nơi bàn tay bật ra nhuộm hồng trên tấm ván, nhưng Y Nhi không có cảm thấy được đau. Thân thể đã bị đông lạnh đến chết lặng, sợ hãi cùng tiếng cuồng phong không ngừng gào rít bên tai làm cho Y Nhi rốt cuộc kiềm chế không được kêu khóc lên. Nhưng mà tiếng gào khóc yếu ớt kia trong cơn bảo tuyết căn bản không có người nào nghe thấy, cho đến khi Y Nhi khóc đến cổ họng đều đau rát, toàn thân dần mất đi tri giác, mới rốt cuộc có một hạ nhân đi ngang qua phát hiện, trước khi Y Nhi hít thở không thông đã cứu hắn thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Mặc dù tránh được một kiếp, nhưng cũng bại lộ thân phận của Y Nhi. Bà vú một nhà bị phu nhân nổi cơn thịnh nộ đuổi ra khỏi phủ, Y Nhi bị giữ lại. Vừa mới bị hạ nhân đặt vào nước lạnh để giúp thả lỏng tứ chi, lập tức có người đến nói phu nhân muốn gặp, vì thế Y Nhi mới vừa thanh tỉnh không lâu liền bị vội vàng mặc quần áo đem ném tới trước mặt phu nhân. Y phu nhân đi một vòng quan sát Y Nhi, sau đó hất hàm hỏi “Tên gọi là gì?” Y Nhi nghe được đây chính là thanh âm của mẫu thân mà hắn mỗi ngày đều tưởng niệm, ý thức đang còn mơ hồ liền nhanh chóng thanh tỉnh, nghe mẫu thân hỏi tên mình, Y Nhi rất muốn rất muốn nói nói ngay, nhưng mà nói chuyện thật khó khăn “Y. . . . . . Thiếu gia. . . . . .” Bà vú đều là kêu Y Nhi như vậy. Chính là mẫu thân rất không cao hứng, hung hăng đánh Y Nhi một cái tát, mắng “Ngươi cũng cân xứng mình là thiếu gia?” Y Nhi bị đánh ngã dài trên mặt đất, bên má chưởng ấn sưng đỏ nóng bừng đau rát. Mẫu thân lạnh lùng nói “Đừng ở đó mà giả vờ chết, mau đứng lên. Hảo hảo trả lời cho ta.” Y Nhi rụt lui, nghe được mẫu thân ôn nhu cư nhiên lại hung hăng chửi mình như vậy. Nghĩ là chính mình nhất định đã nói sai gì đó, khó trách bà vú đều dặn đi dặn lại bảo Y Nhi không được nói. Khó khăn di động đôi chân vẫn còn đang bị tê cứng vì lạnh mà co rúm đứng lên, cũng không dám nói nữa. Y Nhi không dám lên tiếng nữa, Y phu nhân lại cực kỳ không hài lòng, nghĩ rằng Y Nhi không xem mình ra gì, tức giận quát lên “Còn dám không trả lời câu hỏi của ta?” Y Nhi nghe giọng mẫu thân dường như có điểm khó thở, vội lấy lòng gọi “Mẫu thân. . . . . .” Từ này đã được hắn nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần trong miệng cho nên thốt ra rất đỗi thông thuận lại có chút ngọt ngào. Y Nhi nhớ rõ cái người khóc nháo kia vừa gọi mẫu thân, mẫu thân đã rất ôn nhu nói chuyện với hắn. Nghe mẫu thân tức giận, Y Nhi liền cũng bắt chước theo, trong lòng nghĩ mẫu thân cũng sẽ thật ôn nhu nói chuyện với Y Nhi. Nhưng mà điều không ngờ nhất chính là mẫu thân lại càng dùng sức tát vào mặt hắn, đánh cho Y Nhi một lần nữa ngã lăn ra. “Chết tiệt nghiệt chủng, mẫu thân là ngươi có thể kêu sao?” Y Nhi đau đến lui trên mặt đất, nghe được mẫu thân không ngừng mắng Y Nhi, khổ sở muốn khóc. Đột nhiên bị người kéo lấy tóc hắn nâng lên, trong chốc lát có một thanh âm nói “Mẫu thân, hắn thật tốt ngoạn, tay ta huơ huơ ở trước mắt hắn, hắn cũng không có phản ứng, bắt hắn cho ta ngoạn đi?” Thanh âm kia đúng là của người đã từng khóc nháo mà Y Nhi nghe được, chính là mẫu thân nghe được cái thanh âm kia nói chuyện nhưng không có tức giận, dùng giọng thật ôn nhu nói “Được rồi, nếu Bảo nhi thích, sẽ cấp cho Bảo nhi chơi. Về sau ngươi cứ thoải mái mà xử lý hắn, không cần phải hỏi mẫu thân.” “Hảo, mẹ tốt nhất .” Bàn tay đang nắm tóc Y Nhi đột nhiên buông ra, làm hại Y Nhi ngã xuống trên sàn nhà đau điếng. Bảo nhi ôm mẫu thân ở nơi nào hoan hô, mẫu thân mẫu thân hiểu rõ nhất Bảo nhi. Đương nhiên đương nhiên, Bảo nhi là bảo bối của mẫu thân. Y Nhi nghe được mẫu thân cười, dùng thanh âm thật ôn nhu nói chuyện với người khác, trong lòng đau như cắt, so với thân mình còn đau hơn. Hống xong đứa con yêu quý, Y phu nhân liền chuyển hướng Y Nhi còn lui trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói “Nếu Bảo nhi nói thích ngươi, ta liền hảo tâm cho ngươi lưu lại. Thành thật trả lời câu hỏi vừa rồi của ta, còn dám bất tuân, xem ta như thế nào phạt ngươi.” Y Nhi chính mình đứng dậy không nổi, bị hai hạ nhân bên cạnh chẳng thương tiếc xốc lên. Y Nhi vô lực, hai chân mềm nhũn dựa vào lực đạo hai bên mà đứng dậy, nghe được lời nói của mẫu thân, không dám làm cho mình “ngủ” đi mất, chỉ có thể tội nghiệp đáp “Y. . . . . . Y. . . . . . Ân. . . . . . Ân. . . . . .” Thật cẩn thận Y.. nửa ngày, nhưng lại không biết mình gọi là gì. “Y Ân?” Y phu nhân nói “Thật sự là một cái tên khó nghe, nghiệt chủng như ngươi mà cũng xứng họ Y?” Vung tay áo bào nắm Bảo nhi rời đi “Ngươi liền ở lại nơi này đi.” Y Nhi nghe được mẫu thân không đuổi chính mình đi, rốt cục yên tâm nhắm mắt mà “ngủ”.
“Cha. . . . . Cha. . . . . Ôm ta. . . . .”“Ha ha ha, cha ngươi cẩn thận một chút, đừng làm ta ngã. . . . .”“Cha. . . . . Đêm nay mang ta đi chợ. . . . .”Y Ân nằm ở đống cỏ khô, mơ mơ màng màng xuôi tai đến tiếng cười đùa của đệ đệ. Rụt lại thân mình đông cứng, nó ôm lấy đống cỏ trên người nghiêng tai nghe. Đệ đệ đang nói cái gì? Cha. . . . . Cha?Y Ân mở to hai mắt, chui ra khỏi đống cỏ khô, ngã . . . . Phụ thân đã trở lại! Ở gần đây sao? Kia. . . . . Có phải hay không có thể nhìn thấy phụ thân ?Nó một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên lần theo tiếng nói vội vàng sờ soạng đi qua. Ánh mắt không tiêu tụ mang theo vui sướng, hôm nay, hôm nay nhất định phải cùng phụ thân trò chuyện.“Y Ân, ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên nghe được một giọng nữ, Y Ân run lên, ôm đầu lui ở trên mặt đất, một chút cử động cũng không chân nhẹ nhàng tới gần, một chiếc giầy thêu nhỏ đá vào lưng khiến nó ngã vật ra, sau đó thêm hai cước vào bụng. Y Ân cắn răng không dám kêu đau, cúi đầu xuống, kêu đáng thương “Nương, mẫu thân. . . . .”“Câm miệng, ai cho ngươi gọi ta mẫu thân!” Mỹ phụ hướng về phía Y Ân đá xuống mấy đá, thấy nó cuộn tròn người run rẩy thì nghĩ mình quá mức thô bạo nên dùng giọng điệu ôn nhu nói “Ta khi không được gọi mẫu thân, tân tân khổ khổ dưỡng ngươi đến lớn, ngươi là con ngay cả lời của ta cũng không nghe, ta đây làm mẫu thân còn có cái gì ý tứ!”“Không, không có!” Y Ân thất kinh, hướng mỹ phụ ôm lấy chân nàng, lại bị đá văng ra. Y Ân không thấy thần tình chán ghét của mỹ phụ nên vừa quờ quạng trên mặt đất vừa bối rối giải thích. “Y nhi, Y nhi không có không nghe lời mẫu thân! Y nhi, Y nhi chính là muốn gặp phụ thân, nói chuyện một chút. . . . . một chút là tốt rồi!”“Ai nói với ngươi cha ngươi tại đây? Thấy hắn? Đi nơi nào gặp?” Mỹ phụ lại đá mấy đá, đem Y Ân sờ soạng dưới chân nàng đá văng ra, mắng “Hơn nữa, ngươi nhìn không thấy, nếu hắn đứng ở trước mặt, ngươi nhận ra được chắc?”“Y nhi. . . . . Y nhi nhận được. . . . .” Y Ân nho nhỏ tiếng biện giải, cảm thấy ánh mắt mỹ phụ kiềm nén giận ý trừng trừng nhìn nó, sợ tới mức rụt người lại, vùi đầu trên mặt đất chờ roi quất xuống như thường cả nửa ngày mỹ phụ mới khoát nhẹ tay lên vai khiến toàn thân nó run rẩy, kế đến là tiếng nàng thở dài “Ngươi đã muốn gặp cha như vậy, ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn.”Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi “Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?”“Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. “Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?”“Y nhi, Y nhi sẽ nghe lời!” Y Ân ngồi dưới đất, mừng rỡ đến không biết làm sao. Có thể, có thể nhìn thấy phụ thân rồi! Lung tung sửa sang lại quần áo đơn bạc, vừa cười vừa nghĩ, phụ thân, phụ thân như thế nào? Gặp phụ thân thì nói gì? Nhất định phải ngoan ngoãn, đừng làm cho phụ thân tức giận Ân đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới, một giọng khàn khàn nói với nó “Y thiếu gia, Y thiếu gia? Chúng ta nên đi.”“A? A, hảo hảo!” Y Ân luống cuống tay chân đứng dậy, lại bị người nọ rất không khách khí nắm khuỷu tay nó kéo giật lên. Y Ân bất chấp đau đớn nắm chặt ống tay áo người nọ, sợ mình lạc khỏi hắn.“Kia, cái kia. . . . .” Nó không biết xưng hô với người này như thế nào nên chỉ có thể hàm hàm hồ hồ hỏi “Mẫu thân đâu? Còn có đệ đệ đâu? Bọn họ ở nơi nào? Không cùng đi?”“Bọn họ a? Hắc hắc, bọn họ mới không cần!” Nghe người nọ cười đến kỳ quái, Y Ân liền cảm thấy không thoải mái nên lập tức thả tay hắn ra, đứng lui lại nói “Y nhi, Y nhi không đi, Y nhi đi cùng mẫu thân.”“Bọn họ nói không đi, ngươi thành thật đi theo ta, ít gây phiền toái!” Người nọ cũng lười nhiều lời, nắm tay nó muốn dẫn đi nhưng Y Ân lại ngồi xuống đất, như thế nào cũng không chịu đứng lên.“Y Ân, ngươi đang làm gì đó?” Thanh âm nghiêm khắc của mỹ phụ rơi vào tai nó, Y Ân lúc này sợ tới mức động cũng không dám động, chỉ nghe người nọ khàn khàn nói “Phu nhân, Y thiếu gia không chịu đi, người xem. . . . .”“Y Ân, ngươi lại muốn làm gì?” Một cái tát hung hăng hướng mặt Y Ân. Mỹ phụ rốt cuộc vẫn muốn làm xong chuyện nên tâm tình lập tức dịu đi rất nhiều, nàng hỏi “Không phải nói muốn gặp cha ngươi sao? Lại ở đó nháo cái gì?”“Y nhi. . . . . Y nhi. . . . .” Y Ân ôm một bên má sưng đỏ, cười lấy lòng, nhỏ giọng nói “Y nhi nghĩ muốn cùng mẫu thân đi gặp phụ thân!” Phụ thân cho tới bây giờ không có quay về nhà, mẫu thân nhất định cũng rất muốn gặp phụ thân!“Không cần, ngươi thật sự là. . . . .” Mỹ phụ chán ghét dùng khăn lụa chà lau bàn tay đánh Y Ân, không kiên nhẫn nói “Ngươi hãy đi trước, ta với đệ đệ ngươi theo sau. Đi mau, đừng chậm trễ.”“Ân. . . . . Ân. . . . .” Nghe ra mẫu thân không kiên nhẫn, Y Ân không dám nói nhiều liền đứng lên. Lần này người nọ không để nó nắm nữa, chỉ nói một tiếng “Y thiếu gia thỉnh.” Liền xoay thẳng người tránh Ân ở tại chỗ do dự một hồi, nghe được âm thanh thiếu kiên nhẫn của mẫu thân nên không dám dừng lại, theo tiếng bước chân phía trước nghiêng ngả lảo đảo đi, ngay cả té ngã vài lần cũng không dám sau Y phủ có mấy bậc thang nhỏ nhưng do không ai nói nên Y Ân vừa mới sờ soạng bước ra liền hụt chân ngã xuống, đầu đụng vào càng xe, trán nổi lên một mảng sưng đỏ.“Y thiếu gia mời lên xe.” Thanh âm khàn khàn kia lạnh lùng nói, cũng không tính toán giúp đỡ Y Ân vịnh càng xe lắc lắc đứng lên, không biết rõ hắn nói lên xe là có ý gì, giật mình sửng sốt nửa ngày mới cẩn thận hỏi “Lên xe. . . . . Phải . . . . lên này sao?”Thứ này gọi là xe ngựa thật có điểm khoa trương, bất quá là lấy miếng gỗ làm giá, phía trước có một con ngựa gầy, ngay cả rơm rạ phủ lên cũng không có. Bất quá Y Ân không biết, nó cho tới bây giờ chưa từng ra ngoài, không biết cái gì là xe ngựa, đừng nói đến việc ngồi mình phải ngồi “Xe ngựa” đi gặp phụ thân, Y Ân trừ bỏ vui sướng ra còn có thể biết cái gì đơn sơ hay không đơn sơ. Y Ân luống cuống leo lên, chỉ nghe giọng khàn khàn kia quát một tiếng “giá” xe ngựa liền di chuyển.
Reads 15,589Votes 207Parts 1kennyheotachirimi140Ongoing, First published May 02, 2014All Rights ReservedTable of contentsCưng chiều ngươi không đủhoànFri, May 2, 2014Get notified when Cưng chiều ngươi không đủhoàn is updated OR If you already have an account, By continuing, you agree to Wattpad's Terms of Service and Privacy partCưng chiều ngươi không đủhoànFri, May 2, 2014Content GuidelinesYou may also like 73 parts Ongoing MatureRebel Simmons was just a girl who was dealt a shitty hand in the game of life. Despite her harsh an... 81 parts Ongoing MatureOn Hiatus as working on other projects that better represent me as a writer, this book is honestly... 38 parts Complete *COMPLETED* stands for YOU ONLY LIVE ONCE *** Carter Jones, the school nerd, and Killian... 42 parts Ongoing Betrayed by the humans she once cared and protected, Gatria's hatred knows no bounds. With the addi... 7 parts Complete Mature1 Southeastern University Series Natosha Jackson is from the south-side slums of Ridgeport. She's...You may also likebadassbdsmbadboybetrayalafricanamericanError 404 73 parts Ongoing Mature
Tác giả Thể loại Đam MỹNguồn Trạng thái FullSố chương 54Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi“Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?”“Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. “Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?”
cưng chiều ngươi không đủ