cục cưng à gọi ba đi
Hot Cục Cưng Có Chiêu cục cưng có chiêu diệp ân tuấn hinovel thẩm hạ lan truyện full app vietwriter Advertisement. Trước. 1 Đi đến trang. Đi. 49; 50; 51; 52;
Đã tốn tiền. Jan 11, 2022. #22. Thanh Ngoc Nguyen said: Vãi, ở SG thì chắc là chuột cống rồi, dơ vậy mà mợ thím dám bế lên lau @@. Tuỳ fen ơi, có con lở loét ghê lắm, chắc mợ mình không dám bế nhưng đám chuột bình thường nhiều khi nhìn nó chả khác chuột đồng là mấy, mợ
Cục cưng. "Lầu dưới." Người phụ nữ không còn bình tĩnh. "Con trai, còn không mau báo cảnh sát!" Cục cưng. "…" —— Cục cưng. "Mẹ, ba lại tới." Người phụ nữ vẫn câu nói đó. "Nói với mẹ để làm gì, trực tiếp báo cảnh sát đi." Cục cưng rất vô tội.
Tên gốc: 《宝贝,叫爸爸》Tác giả:Mâu TiNguồn: danmei4u.wordpress.comThể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humorNg đọc truyện [Chuyển ver GyuHan] Cục cưng à, gọi ba đi ~! được đăng bởi seyuhan249
Read Chương 128: Giáo trình lấy chồng giàu from the story Lại Lên Hotsearch Vì Bị Thần Tượng Thả Thính by soisbelleatafacon with 698 reads. bacminhhuudu. Lúc v
mimpi ketemu orang tua yang sudah meninggal togel 4d. Tên gốc 《宝贝,叫爸爸》Thể loại Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humor…Người dịch QT đại nhânChỉnh sửa Tiểu TạiGiới thiệu vắn tắtTôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc…Cục cưng à, gọi ba đi con~-oOo-Đôi lời thừa mứa của Tại nhiĐã ngâm truyện này trong máy quá lâu. Vì sợ truyện không được bảo quản tốt mà lên mốc, nên đành post phần giới thiệu lên để mọi người thưởng thức ^^~Theo nhận xét của nhiều vị thì đây là 1 câu truyện rất đáng yêu, nhẹ nhàng và hài hước. Rất đáng xem!…Vì bạn Tại đang khá bận rộn và lười biếng, nên vẫn chưa thể edit hoành tráng được bộ này. Nhưng tất nhiên khi rảnh rỗi sẽ du hí vài câu. Hiện tại đang ưu tiên Thương Thệ, và Lão nữa trường độ mỗi chương cũng khá dài… Nên bạn Tại đang âm mưu 1 tuần 1 chương *chớp mắt*Ngày lành!
Tôi nhận ra rằng… mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mà… có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho ấy nói “Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!”Sau đó, đá cửa, đi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm nói “Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa.”Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng “Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi.”Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên “Con… là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không gọi… ba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về!”Sau đó, liền xảy ra sự kiện cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng. Phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra là phải đuổi theo thằng rồi? Đâu rồi? Lẫm Lẫm, con ở đâu? Đừng làm ba sợ loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu… Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công viên… Nhưng không có chút dấu vết gì cả…Tôi bắt đầu tuyệt vọng… Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ bắt tôi lết ra đó nữa hay sao? A, đúng rồi, bờ mặn tràn ngập trong không khí. Tôi vội vã đưa hết tiền mặt có sẵn trong túi cho một tài xế taxi, một mạch chạy đến khu biệt thự trên Lẫm, con ở đâu thế?Khu biệt thự màu lam chẳng mấy chốc đã đập vào tầm mắt. Kiến trúc thật tinh xảo, tuy nhiên, bây giờ tôi không rảnh rỗi thưởng nóc nhà này đến nóc nhà khác, chợt một dáng dấp màu trắng hiện lên trong đáy ngồi xổm ở đấy, giữa những mảng màu lam bao la, côi cút như một điểm trắng nhỏ bé đang chực tan chừng ấy tuổi đầu, sao lại lộ ra nét cô độc như vậy… Sao lại khiến kẻ khác đau lòng đến nhường này?Tôi nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận đứng trước mặt biển thổi mạnh khiến cho mái tóc thằng bé rối tung cả lên. Tôi không thể trông thấy mặt nó. Nó bắt chước tôi, giấu mặt vào đầu gối, vòng tay ôm lấy chân, rúc sâu vào trong đưa tay, định vuốt ve mái tóc rồi bù khi tôi sắp chạm vào làn tóc đen của nó, thằng bé chợt lên tiếng. Chỉ có duy nhất một từ ngắn gọn “Cút!”Tay tôi khựng lại trong chốc lát, nhưng sau một lúc vẫn tiếp tục tiến tới. Tôi là ba của nó. Tại sao không được sờ đầu nó chứ?Toàn thân thằng bé thoáng cứng đờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt là đã thả lỏng như bình cất lời thật dịu dàng “Lẫm Lẫm, ba không nói là không cần con.”Nó vẫn không không ngẩng đầu lên, chỉ từ từ thốt ra giọng điệu rầu rĩ “Anh không cần tôi!”“Ba không có!”“Anh không cần tôi!” Lần này đã pha lẫn chút nức nở. Tôi cũng bắt đầu rối vội vội vàng vàng nói “Ba không có không cần con, ba chỉ là, chỉ là rất muốn con gọi một tiếng ba thôi!”“Tôi không tin. Hơn nữa, tôi sẽ không gọi anh là ba. Anh không phải ba tôi!.” Tiếng nức nở càng lúc càng rõ vội ôm chầm lấy vai nó, vuốt vuốt lưng, dịu dàng dỗ dành “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Con là con trai kia mà, không thể khóc. . . . . . Ba chằng qua là tức giận nói thế thôi. . . . . . Chỉ là tức giận thôi. . . . . . Không phải thật đâu. . . . . .”Nó ngẩng đầu, để lộ gương mặt đỏ ửng vì khóc lóc, nức nở nói “Anh gạt người!”Sự kiên định trong lời nói kia khiến tôi phát hoảng, không kịp suy nghĩ gì đã thề thốt “Ba xin thề sẽ không nghĩ đến việc không cần Lẫm Lẫm nữa.”Không hiểu sao, nó càng khóc lớn hơn, “Lỡ anh sau này nghĩ khác thì sao? Anh thế nào cũng vứt bỏ tôi!”“Vậy, vậy. . . . . . Ba xin thề không bao giờ vứt bỏ Lẫm Lẫm.”“Anh thề chứ?”“Ba thề.”“Vĩnh viễn không rời khỏi tôi?”“Vĩnh viễn không rời khỏi Lẫm Lẫm.”“Vĩnh viễn ở cạnh?”“Vĩnh viễn ở cạnh.”“Không ép tôi gọi anh là ba?”Tôi á khẩu. Đó chỉ là một nguyện vọng bé tẹo thôi mà. Từ khi lên 6 đến nay, Lẫm Lẫm không lần nào gọi tôi là “ba ba” nữa!Chẳng hiểu sao, nước mắt của thằng bé lại càng chảy ra nhiều hơn. Có khuynh hướng muốn cuốn trôi mọi thứ ở nơi hoàn cảnh này tôi còn có thể nói gì đây? Tất nhiên chỉ biết cắn răng đau khổ thốt ra mấy chữ “Không ép con gọi ba nữa.”Không ngờ những lời này lại dẫn đến nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi sau đáng kinh ngạc, chỉ trong hai giây nước mắt của thằng bé đã hoàn toàn biến mất. Tôi thật sự có chút nghi ngờ, khóc lóc gì mà hết nhanh thế nhỉ?Nó thoáng cái đã nhào đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi, vùi cái đầu nhỏ nhắn vào sâu trong ngực tôi. Bao nhiêu nước mắt nước mũi cũng trây cả vào chiếc áo tôi đang mặc trên bất đắc dĩ để thằng bé thỏa sức trây bẩn cả áo mình, đến khi nó cảm thấy khá hơn một chút, mới lên tiếng hỏi “Sao con lại đến được bờ biển?”“Lúc ra khỏi nhà, tôi có cầm theo ví tiền của anh.” Nó nhỏ tôi vốn hay quên, vì vậy mà cũng thường xuyên quên mang theo ví tiền. Thế nên tôi mới nghĩ ra cách để ví tiền của mình trên giá để giầy. Nếu muốn ra cửa nhất định phải mang giầy, vì vậy cũng có thể trông thấy ví tiền của tôi.“Hả?” Đúng rồi, lúc nãy tôi cũng không nhận ra là mình không mang theo bóp, chỉ có vài đồng có sẵn trong túi.“Sau đó…” Giọng thằng bé chằng khác nào tiếng muỗi kêu.“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi.“Tôi đem toàn bộ ví tiền ném cho tài xế taxi.”“? !”Tôi kinh ngạc nhìn thấy nét mặt của tôi, thằng bé liền cuống quýt giải thích “Tôi lúc ấy quá nóng giận, vì anh bảo không cần tôi, nên… tôi mới lấy ví của anh. . . . . .” Chút âm thanh yếu ớt cuối cùng cũng nhỏ dần rồi im nhìn thằng bé không phải vì nó quẳng ví tiền của tôi cho tài xế, dù sao trong ấy cũng chẳng có giấy tờ gì quan trọng, duy chỉ có tiền thôi. Nguyên nhân thật sự khiến tôi kinh ngạc chính là hành động của thằng bé không ngờ lại giống hệt tôi ban đến, chúng tôi cũng có dịp nhận ra là bãi biển này thật sự rất xa khu nội thành. Bình thường thì không xa đến vậy. Nhưng một khi không có tiền thì tài xế nào chịu cho đi nhờ đây, đi bộ tất nhiên là khủng khiếp rồi!Tôi từ tốn phân giải cho thằng bé biết chuyện này là sai. Thằng bé lúc đầu cúi gằm ra vẻ ăn năn, sau đó sửng sốt, đến cuối cùng thì phát điên lên, gào vào mặt theo thì. . . . . .Chúng tôi cam chịu mà lết bộ đi về. Đi đến lúc trời ngả tối… mới về được tới ấy, thằng bé 9 tuổi, tôi 14 tuổi vẫn luôn nghĩ… tôi không hề hối hận vì đã nhặt thằng bé về. Tuy rằng tính tình của nó có hơi xấu một chút, lại hơi kì quái một chút, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi. Tuy nó không chịu thừa nhận nó là con tôi, nhưng cũng không thể phủ nhận bản thân vẫn là một đứa nhỏ không hơn không kém. Một thằng bé xinh xắn như vậy, sao tôi có thể vứt bỏ nó được cơ chứ? Thứ tôi lo lắng nhất chính là… nó có thể sẽ mất tôi. Trên truyền hình và báo chí không phải vẫn thường đưa tin khi con cái lớn lên thì cha già cũng qua đời sao?Thế nên tôi muốn nó chấp nhận gọi tôi là ba trước khi quá muộn. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng, thế nhưng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!
The Pet Department, Call Three Go aplikacja do czytania offline za darmo! Cục Cưng À, Gọi Ba Đi ứng dụng đọc truyện offline miễn phí!Ứng dụng đọc truyện offline gọn nhẹ, đơn giản, dễ sử dụng, nhiều tùy chọn chế độ đọc, phù hợp với nhiều đời máy từ thấp đến giản, đẹp mắt, dễ sử dụngThay đổi cỡ chữTự động lưu chương đang đọcTruyện full hoàn thiện, đọc offline, không cần kết nối mạng-Cục Cưng À, Gọi Ba ĐiTác giả Mâu TiThể Loại Đam Mỹ, Hài HướcGiới Thiệu TruyênTôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc…Cục cưng à, gọi ba đi con~Diễn biến tiếp theo của câu chuyện sẽ như thế nào, mời các bạn đón đọc tại ứng dụng đọc truyện miễn phí Cục Cưng À, Gọi Ba ĐiĐược phục vụ các bạn là niềm vui lớn nhất đối với Kho Truyện Lẻ quên Comments cảm xúc của bạn về ứng dụng Cục Cưng À, Gọi Ba Đi và ủng hộ 5 sao để chúng tôi phát triển những ứng dụng mới trong tương lai nhé. Co nowego w najnowszej wersji Last updated on Mar 14, 2020 Minor bug fixes and improvements. Install or update to the newest version to check it out!
Lại tiệc thật không hiểu cái công ty thường ngày bận rộn muốn chết này lấy đâu ra thời gian để mở tiệc. Lẫm Lẫm lại bảo tôi không có tư cách để nói mấy lời đại nhân đại lượng không tính toán với nó. Dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc chúc mừng 20 năm thành lập công hôm nay đặc biệt mặc một bộ vest màu đen, thế nên phong thái vô cùng trang trọng. Nhớ lần trước phải khoác trên người cái áo đuôi tôm màu trắng toát kia, toàn thân tôi vẫn còn sởn gai khí hôm nay rất một mình đứng ở ban công vắng người, tức giận không nói nên hỏi tại sao tôi lại chui ở xó này. Tên nhóc chết tiệt Lẫm Lẫm thật sự dám to gan đem hết những món tôi thích bày ở khu vực nhi đồng!A~ Bánh quy đáng yêu của tôi, bánh ngọt, nước trái cây… Còn cả phô mai nữa~~Tuy rằng tôi không ngại chạy đến khu vực nhi đồng để lấy đồ ăn. Đâu có ai ghi trên ấy là bàn dành riêng cho trẻ con đâu. Thế nhưng… cài bàn chết tiệt kia sao lại thấp như vậy, còn phủ khăn trải bàn màu hồng dễ thương nữa. Bố trí đáng yêu như thế là có ý gì chứ? Dù vậy tôi vẫn có thể thừa cơ “người không biết quỷ không hay” mà đi đến lấy vài món. Chỉ có điều… Tại sao lại có một đám tiểu quỷ xúm xít bu quanh chỗ ấy, ăn uống không ngừng, làm thế nào cũng không chịu đi…Dù da mặt tôi không thuộc dạng mỏng, nhưng hôm nay đã trót ăn mặc trịnh trọng thế này, làm sao có thể giành ăn với bọn con nít được chứ!Lẫm Lẫm chết tiệt, ba hận con~~Con coi như cũng biết điều, không dại dột xuất hiện trước mặt ba, không thì…Hừ hừ!Âm nhạc du dương nhẹ nhàng lan toản khắp bữa tiệc. Nhưng lòng tôi vẫn chất chứa bao nhiêu tâm họ Thần xấu xa cầm rượu đi đừng có mà bắt tôi giận cá chém xấu xa họ Thần đứng lại trước mặt tôi, nở nụ cười không gì rực rỡ bằng “Sao lại không ăn gì?”Nếu tôi không quen hắn từ trước, tôi nhất định sẽ nghĩ hắn hoàn toàn không phải người đáng tiếc…“Hừ.” Tự nhiên lại ân cần, thổ phỉ lại bày đặt nhân nghĩa. Tôi không thèm quan tâm đến hắn.“Bình thường lúc nào cũng thấy cậu ăn. Sao hôm nay lại đổi tính đổi nết đứng ở góc này?” Hắn tiếp tục hỏi im lặng. Hắn muốn thế nào đây? Tôi ngậm miệng cũng không được yên ư?Tên xấu xa ấy dừng lại một chút, cười tàn ác nói “Hay tại cậu không ăn được thứ cậu muốn ăn?”Chết tiệt! Sao hắn biết!Tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không nên tính toán với hắn!Một dáng người cao cao xuất hiện giữa buổi tiệc, khiến mọi người có mặt ở đây đều hoàn toàn im nhìn sang. Là học trưởng!Tôi vừa định đi đến chỗ anh bị tên họ Thần kéo lại. Hắn chỉ chỉ, ý bảo tôi nhìn kẻ đang đứng bên cạnh anh đưa mắt nhìn, thì ra là học trưởng dẫn theo bạn gái. Thế này thì đúng là không tiện qua đấy đứng yên một bên cạnh mở miệng “Là Quan Linh phải không?”Tất nhiên là phải rồi. Đã biết còn cố mẹ của Thần Tiêu là bạn tốt của cha mẹ tôi. Tình cờ, tôi và hắn từ nhỏ cho đến cao trung đều học chung một trường, hắn đương nhiên là biết qua Quan ra, gia đình của ThầnTiêu cũng là một gia tộc giàu có. Nhưng hắn bảo rằng bản thân chưa có kinh nghiệm, không muốn thừa kế, lại chạy sang công ty làm một trưởng phòng nho nhỏ. Sau đó cô bé Thần Hiểu vì thương anh mà cũng chạy qua theo. Tôi thật không biết mấy người nhà bọn họ nghĩ cái gì dáng người cao lớn xuất hiện giữa đại sảnh. Mọi người lại tiếp tục rơi vào im xoa xoa nắm đấm. Cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Xem ba xử lý con như thế nào!…Vừa mới dợm bước liền bị giật ngược ra sau. Tôi quay đầu, trợn mắt nhìn hắn. Gì chứ? Lôi kéo hoài vậy!Tên họ Thần cười cười ra vẻ vô tội, nói “Cậu xem, bên cạnh Lẫm Lẫm kìa.”Tôi nhìn sang. Một mỹ nhân tóc vàng đang dựa sát vào người Lẫm Lẫm. Thằng bé cũng không không hề từ nhìn từ xa, dù không thể thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể trông thấy dáng vóc của cô gái tóc vàng, đứng bên cạnh Lẫm Lẫm, trông thấy xứng cau thường Lẫm Lẫm vốn không thích phụ nữ tiếp cận mình. Cô gái ấy là ai?Tên họ Thần đưa tay ra trước mắt tôi huơ huơ, thốt ra mấy câu ngu ngốc “HELLO! HELLO! Còn nhận ra tôi không?”Tôi trừng mắt “Cậu bị ngu sao?”Hắn cười cười “Không nên nói như vậy chứ. Chỉ có điều… Khi Khi à… Tôi đã nói với cậu chưa? Cậu hôm nay sao lại già như vậy?”Tôi tức. Liếc mắt nhìn họ Thần xấu xa tiếp tục nói “Thứ cậu mặc giống hệt áo liệm a! Ha ha~~”Tôi im tên bại não!Lúc tôi nhìn vào trong đại sảnh, thấy Lẫm Lẫm đang giới thiệu cô gái bên cạnh cho những người biết vì sao, lồng ngực nhói lên một cảm giác kỳ lạ…Quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người cao cao đi về hướng chúng trưởng đi đến trước mặt tôi, vươn tay đưa thứ nước trái cây màu lục cho tôi, dịu dàng nói “Cầm lấy đi. Anh vừa mới thấy nó, nghĩ rằng em sẽ muốn uống nên lấy thêm một ly.”Tên họ Thần xấu xa bên cạnh tôi lầm bà lầm bầm gì đấy, đủ để biểu thị hắn đang bất cảm động đến rối tinh rối mù, nhận lấy nước trái cây, uống thật từ tốn. Chỉ có học trưởng là tốt với tôi nhất thôi ~~Học trưởng dường như đến lúc này mới trông thấy Thần Tiêu, hướng mắt về phía hắn, mỉm cười “Thì ra Thần Tiêu cũng ở đây!”Hai con mắt của hắn đột nhiên bốc đứng cạnh cười lén. Cuối cùng cũng có người đạp đổ được bộ dạng kiêu ngạo ngất trời của hắn cờ lúc ấy, Lẫm Lẫm cũng đi về phía vờ như không phát hiện, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng học vì sao lại làm như vậy … ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tim trở nên lạ lẫm, không còn là tôi của mọi khi. Đặc biệt khi nhìn thấy Lẫm Lẫm, lồng ngực đột ngột trở nên khó được ăn những thứ mình thích ăn. Lại thấy Lẫm Lẫm xuất hiện trước mặt tôi, ngang nhiên thoải mái mang theo người con gái ấy, đã không vui lại càng thêm không óc rối loạn mơ nghĩ nữa!Uống nước trái cây thôi!
cục cưng à gọi ba đi